Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Mường Mán là một nhà văn, nhà thơ Việt Nam. Ông tên thật là Trần Văn Quảng, sinh ngày 20 tháng 5 năm 1947, quê huyện Phú Vang, tỉnh Thừa Thiên Huế, hiện sống ở thành phố Hồ Chí Minh, là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam và Hội Điện ảnh Việt Nam. Hiện đang công tác tại Công ty Văn hóa Phương Nam.
Ông tốt nghiệp Tú tài 2, là cựu phóng viên chiến trường miền nam trước 1975.
Tác phẩm
Lá tương tư (truyện dài, 1974)
Một chút mưa thơm (1974)
Hồng Hạ (tiểu thuyết, 1989)
Thương nhớ người dưng (1989)
Kiều Dũng (tiểu thuyết, 1989)
Ngon hơn trái cấm (tiểu thuyết, 1989)
Khóc nữa đi sớm mai (1990)
Người đàn ông tội nghiệp của tôi (1990)
Mùa thu tóc rối (1990)
Chiều vàng hoa cúc (1992)
Trộm trải vườn người (1994)
Lỡ nước long đong (1995)
Trăng không mùa (1995)
Những ràng buộc êm ái (tập tn, 1995)
Vọng (tập thơ, 1995)
Kịch bản phim truyện, phim truyền hình:
Người trong cuộc (1988)
Tiếng đờn Kìm (1996)
Trăng không màu (1996)
Gió qua miền tối sáng (viết chung, 1996).
Đồng Khánh ngày xưa
Răng mờ cứ theo tui hoài rứa
Cái ông ni có dị chưa tề
Sáng chiều trưa hai buổi đi về
Đưa với đón làm răng không biết
Ôi đôi mắt sao mà tha thiét
Đừng nhìn làm ngượng bước chân tui
Lá thơ tình ông gởi làm chi
Thầy mạ biết rầy la tui chết
Răng tán tỉnh làm chi không biết
Tui như ma qủy dưới âm ty
Nói hoài lời hoa mỹ làm chi
Tui còn nhỏ chuyện tình răng biết được
Tội tui lắm cách cho vài bước
Đừng đi gần hai bóng chung đôi
Xa xa cho kẻo bạn tui cười
Mai vào lớp cả trường dị nghị
Thôi được rồi đưa lá thơ đây
Mai tan trường đợi ở gốc cây
Tui sẽ tới trả lời cho biết .
Đi Qua Trăm Đỉnh Mưa Rào
Ngày nắng nhớ đêm sương ngùi
Xuống biển nhớ núi lên đồi nhớ khe
Dầm mưa thu nhớ đêm hè
Ở đồng nhớ cõi đi về phố đông
Loay hoay hạt bụi sắc không
Trở lòng nghe hổng giữa lòng bao la
Quẩn quanh trong cõi người ta
Đôi khi trơ trấc như là cội cây
Đôi khi thoắt vơi thoắt đầy
Phần người phần thú bầy hầy khó phân
Ôm vai Lan, nhớ môi Vân
Ăn đường thấy mặn, cắn gừng thấy chua
Ngỡ thắng rồi bỗng thấy thua
Cái tôi sấp ngửa cho vừa cuộc chơi
Cái tâm vốn chẳng lắm lời
Đôi khi chống dập đỡ vùi suýt tan
Đi qua mặt đất ngổn ngang
Một ta mờ mịt giữa ngàn múa may
Cảm ơn em đã cho vay
Chút tình muối mặn để ngày nhớ ơn
Để đêm ngát mộng bình thường
Trái tim cỏ úa hóa vườn chiêm bao
Đi qua trăm đỉnh mưa rào
Ơn em ngọn nắng ngọt ngào khuya nay
Bông cơm nguội
Hái bông cơm nguội bên thềm cũ
Nhớ thuở quế trầm chưa mất nhau
Loài hoa anh tặng em ngày ấy
Giờ hết nguội rồi bỗng biết đau
Bông Hồng Đầu Năm
Mưa chẳng nhảy valse trên đường nữa
Vàng chi lắm thế nắng mai ơi
Hình như có điệu tango mới
Đưa bước em qua ngõ nhà người
Đông biếc đã phai ngoài dậu trúc
Tết hồng xác pháo cuối hiên mai
Có chàng nghiêng ngó xuân sau trước
Rồi chợt thấy mình đi theo ai
Dòng sông uốn lượn theo chân sáo
Chim lợp vòm me khúc nhạc vui
Đi lễ chùa xa nên em vội
Quên cả giấu duyên trên miệng cười
Màu áo hoa ngâu như là sóng
Tóc mơ se mộng với mây trời
Thầm cuốn lòng ai lên tận núi
Chùa xa chuông điểm nhịp sương rơi
Lóng ngóng ẩn mình sau hương khói
Với cành hoa nói hộ trên tay
Sao anh chẳng dám trao thiên hạ
Để hồng úa rụng chỉ còn gai
Bông hồng chưa nhận em đâu biết
Có kẻ khật khùng suốt Tết nay
Trái tim thôi nhảy soul trong ngực
Bởi đã hoá thành bong bóng bay ...
Chợt Thấy
(Thơ viết ở Đà Lạt)
Chợt thấy đôi khi lòng là quán
Trống tênh dăm ghế bụi mốc cời
Chờ nhau
Bếp đã thành tro nguội
Tay cũng đành
Mười ngón pha phôi
Chợt thấy đôi khi lòng là sóng
Cuốn tim bay theo bước chân người
Ngã bảy ngã ba
Tình mất bóng
Ngậm riêng mình nửa mảnh
Trăng phai
Chợt thấy đôi khi đời quá mệt
Ta rủ ta lên núi rong chơi
Cám ơn em
Đóa quỳ độ lượng
Đã hồn nhiên
Mở cửa đất trời...
Chào Mưa
Chào mưa quen chừng như bỗng lạ
Bầy sẻ ngoan về dưới hiên nhà
Tặng em chuỗi hót xanh mùa hạ
Thơm mơ gần và cả mộng xa
Chào mưa những hàng mi chớp vội
Rụng rất thầm kỷ niệm ngày qua
Vẫn còn mảnh gương con giữ lại
Để dành soi nỗi nhớ phôi pha
Chào mưa chiều lang thang quên lối
Con sáo buồn đứng trú gốc me
Mơ áo trắng ngày xưa quay lại
Chắp cánh bay qua phố ngàn hoa
Chào mưa, chào mưa, chào mưa bay
Qua sông bịn rịn nào ai hay
Em về một nửa mưa bên ấy
Buồn tôi chợt nắng phía bên này .
Chiều đại nội
Chậm bước theo mưa chiều đại nội
Luồn qua cửa phủ ngắm thu phai
Đường xưa khoác áo phong ngủ
Còn thức đâu đây những dấu hài?
Trầm mặc bên hồ bông sứ rụng
Mơ màng công chúa hát nam ai
Phím vỡ tơ chùng tình dẫu muộn
Tạ lòng nhau một thoáng hương bay
Con Gái
Con gái là chúa ngây thơ
Đã tròn mười bảy cứ vờ mười ba
Đã bảo rất ghét người ta
Đôi con mắt cứ thật thà đong đưa
Đang nắng sớm bỗng mưa trưa
Bao nhiêu thời tiết chẳng vừa màu pha
Để vẽ lúc tươi như hoa
Khi hờn như bão giông và vân vân
Con gái tứ thơ bâng khuâng
Khiến con trai bước lạc vần chiêm bao
Thoáng gặp, muối ngỡ ngọt ngào
Điệu đàng gừng vội trốn vào lời ca
Con gái khác với quê nhà
Sao xa cứ nhớ như là... tha hương
Hương Sắc Tháng Giêng
Tháng Giêng gió lộng qua cành biếc
Đánh thức trong vườn bao nụ thơm
Hình như có thoáng hương quỳnh muộn
Sóng sáng nghiêng lòng, đôi hạt sương
Phố xá thênh thang muà lễ hội
Trăm hồng nghìn tía vẽ tranh xuân
Riêng em yểu điệu màu thiên lý
Nón múa cho trời bỗng thêm duyên
Thuyền chở trăng xưa về bến cũ
Hay mãi rong chơi trăm ngả sông
Đêm qua có cánh hồng chợt tím
Lả xuống tim người, vay chút hương
Đầu năm có điều gì rất lạ
Níu không đành, buông chẳng nỡ buông
Hình như cứ bâng khuâng nhè nhẹ
Theo bước chân ai về lối quen .....
Hát Trên Núi
Tay đan tay chiều muộn rồi
Nhạc trôi dưới phố nắng ngùi trên cây
Mắt đan mắt cay nồng cay
Sương giảng lũng thấp nhớ đầy lên vai
Môi đan môi nụ hôn dài
Rẩy run đôi cánh hoa mai chợt vàng
Đồi lang thang núi lang thang
Dắt nhau về thủa hồng hoang hai người
Tóc đan tóc bời rối bời
Trăng trôi qua phố mây rời rã mây
Ngủ đi thôi ,ngọn cỏ may
Tim anh hãy tựa những ngày còn xanh
Ngủ đi thôi con chim oanh
Giữ ngoan tiếng hát dỗ dành mai sau
Núi cắt rốn , đồi chôn nhau
Đi đâu cũng nhớ quay đầu về non
Hôm qua
Con bướm bay lạc vào thơ
Câu lục mãi bận nằm mơ sông dài
Câu bát đang bận học bài ,
Tóc mai so ngắn so dài với gương
Môi bận ngậm nụ cười hường
Đôi mắt bận nhớ con đường lá me
Chỉ có mỗi mình em nghe ,
Gió thu nương cánh bướm về hôm qua
Rủ rê theo cả người ta ,
Bâng khuâng trước ngõ hỏi hoa mượn lời
Hương bận cùng trăng rong chơi
Hoa làm thinh ngậm môi người làm thinh .
Không Biết Tên
Nì O tê răng mờ đứng đó
Lớp anh tan buổi học chưa về
Sáng vàng Thu trời mưa nho nhỏ
Chờ ai răng O nơ ù! mưa tề
Đôi mắt nhỏ ngác ngơ đến tội
Sợ chi mô lũ bạn anh hiền
Sao O để gío bay tóc rối
Bạn bè mô mà đứng một mình riêng
Cặp của O màu xanh lá mạ
Vở của anh bọc giấy hồng điều
Răng nhìn anh đỏ hồng đôi má
Tên chi nì nói để anh kêu
Tường trường anh có hàng rêu tím
Đẹp chi mô mờ cứ nhìn hoài
Tà áo O làm chi nên tội
Sao cứ vò nhăn giữa bàn tay
Bạn bè anh về rồi O nớ
Còn ai mô mà phải ngại ngùng
Trời mưa lớn ôm giùm sách vở
Anh giăng dù hai đứa che chung
O cảm ơn anh làm chi rứa
Răng không về hai đứa có đôi
Mà đi giữa mùa thu tức tưởi
Trời làm mưa ướt aó O rồi.
Khúc hát dưới núi
đưa tay hái mấy lá mồng tơi
bỗng thấy trời tan đất ngậm ngùi
soi từng sợi tóc nhìn mây nổi
không dưng bắt được một niềm vui
giữa núi rừng hoang nói với ai
nói với cây ư ? cây gẫy rồi
cười với hoa ư ? hoa nát nhụy
thôi đành nói với một mình thôi
một mình nói mãi cho mình nghe
lời thật thà như thóc lúa, và
lời điêu ngoa trót đong đầy lưỡi
lời yêu ai chưa hề nói ra
giữa rú truông hoang hát với ai
hát với trăng ư ? trăng lặn rồi
hát với sương ư ? sương vừa rụng
thôi đành chỉ hát một mình thôi
một mình hát mãi cho mình nghe
khúc hát ngày cha đưa mẹ về
có con bướm lượn mừng dâu mới
rơi phấn thu vàng trong cánh che
Lỡ
Phải chi ta đừng lớn khôn
Tâm hồn cứ mãi trẻ con không già
Đi rong trong cõi người ta
Trái tim chỉ biết ... hát và yêu thương
Phải chi trái đất hình vuông
Quanh năm đừng có tai ương dập vùi
Sớm hôm, chỉ một tiếng cười
Quay vòng nhật nguyệt giữa đời thong dong
Muộn rồi, ta lỡ lớn khôn
Và trái đất cũng lỡ ... tròn từ lâu
Hạnh phúc mình lỡ cho nhau
Cái vui xẻ nửa, cái sầu chia đôi
Vốn lời chung một cuộc chơi
Bi hài lắm bận khóc cười được thua
Ngủ đi em, giống trẻ thơ
Quên bao cay đắng chát chua đã từng
Mơ đi, mộng thật phiêu bồng
Lang thang trên tận cõi hồng trên mây
Sớm mai tiếp tục tỉnh say
Thuỷ chung với mặt đất này ...
... và anh !
Lá Tương Tư
Sáng nay anh thấy mộng rất đâỳ
Mộng về theo những cánh me bay
Bay từ vai quên sang vai nhớ
Xanh cả hồn anh bé có hay ?
Sáng nay anh thấy hai sao mai
Một trong mắt bé một trên trơì
Tim vui anh thốt lên thành tiếng
Chợt thấy tình cươì trong miệng ai
Sáng nay anh thất mưa rất dài
Mưa từ quá khứ tơí tương lai
Mưa trong coĩ vắng anh ngồi đợi
Mưa ngập ngừng chân bé coĩ ngoài
Sáng nay anh thấy một cánh diêù
Mang tiếng cươì ai vút lên cao
Anh vội xếp lòng thành đôi cánh
Ước đươc làm chim để bay theo
Sáng nay anh thấy một trơì hương
Hương dâng lụt lội cả tâm hồn
Ô hay ! mắt bé là thuyền giấy
Vưà chở Thu về đậu bến hương
Theo trong mắt bé một vầng trăng
Sáng từ mồng một đến đêm rằm
Soi đường tình ái cho anh tớí
Dẫn lối cho hoa tìm đến ong
Quàng lên vai bé một giòng sông
Mêng mông non nước thuở tang bồng
Sông ru tóc ngủ sầu xa ngái
Sông chở phù sa ươm mắt trong
Vẽ lên trán bé những ngày mưa
Khăn quàng áo lụa dài rất thơ
Đôi bàn tay yếu như lá cỏ
Lùa xuống lòng anh lửa bốn mùa
Gắn giưã môi bé một măt trời
Đỏ chùm mộng chín tuổi lên mươì
Cùng bâng khuâng nhớ năm mươì bảy
Và nụ hôn tròn thơm ô mai
Thổi vào lòng bé một tiếng đàn
Anh nghe chầm chậm bước Xuân sang
Những đường tơ nõn rung như nắng
Thứ nắng không màu nhưng rất nhung
Lăn vào hồn bé một cỗ xe
Hai con ngựa trắng bước trong mê
Nhạc vàng khuya rộn đôi vòng ngọc
Nhủ bé rằng anh sẽ trở về
Mắt Lá
HÌnh như có mùa đông rất vội
Theo áo em về mấy bữa nay
Giòng sông xanh quá đôi bờ sóng
Ta bỗng nghe lòng chớm theo may
Hình như có đôi mắt đi lạc
Len nhẹ vào tim một thoáng cay
Tình như là bụi hư không ấy
Phủi mãi, mà sao nhớ vẫn đầy
Hình như người ấy không đi lẻ
Có bạn lâu rồi ta đâu hay
Chiều nay qua phố nghe chim kể
Mới biết lòng không nhẹ hơn mây
Chục tách café trong quán đợi
Chẳng đắng bằng một thoáng mong ai
Chiều bâng khuâng rụng đôi bờ lá
Ngỡ mắt người dưng lúng liếng bay
Một Chút Mưa Thơm
Mưa thân ái trên tay
Tay mỏi rời trong tóc
Tóc nhớ ai mọc dài
Mắt nhớ ai muốn khóc
Tay của em
tóc của em, và
mắt của em
Của mưa của mưa, ừ
của mưa
Tay em tay mưa
tóc em tóc mưa
mắt em mắt mưa ...
Ngồi Nghe
Ngồi nghe nắng bên sông tan vỡ
Tụng rất thầm, kinh tiễn ngày đi
Dăm chiếc lá dùng dằng không nỡ
Buông trôi đời xuống mặt sóng kia
Ngồi nghe nước qua cầu lặng lẽ
Bèo nghĩ gì trên nhánh phân ly
Em ngàn năm vẫn là bến lạ
Thuyền ta trôi chưa đến, bởi vì...
Ngồi nghe gió đi rong qua chợ
Ầm ỉ rao mua bán tình si
Ta lục những ngăn tình xưa cũ
Chợt ngẩn ngơ thấy chẳng còn gì
Ngồi nghe phố vội vàng khép cửa
Bao rượu tình tràn rót chén khuya
Ta khờ khạo giao tim em giữ
Rượu đêm này hồ dễ ai chia.
Phút lặng thinh
Cái hôm ta phải lòng nhau
Mặt trời trên nhánh me cao trộm nhìn
Trái đất như bỗng đứng im
Không gian như chợt xanh hơn mọi ngày
Tuyệt vời là chiếc lá bay
Như chim sẽ đậu xuống tay em hiền
Tyuệt vời bốn hướng chgao nghiêng
Dồn hết nắng gió về riêng phía mình
Tuyệt vời cái phút lặng thinh
Nói hơn chán vạn lời tình huyên thiên
Qua đò Cồn Hến
Sóng vẫn vỗ và đò vẫn trôi
Riêng vầng trăng ai đã chia đôi
Nửa mảnh theo em về bến khác
Hay mãi tương tư tận cuối trời.
Quà Sinh Nhật
Tặng em đôi phiến mây vàng
Để che lúc nắng để quàng lúc mưa
Tặng em dăm hũ yaourt
Ướp thêm cho giọng chanh chua càng bùi
Tặng em câu vọng cổ mùi
Giữa chừng lạc giọng thành lời du cạ
Tặng em nụ hồng hôm qua
Sáng nay nở ngát hương hoa xuân thì
Tặng em riêng một lối đi
Quanh năm rợp bóng cây si anh trồng
Tặng em một chiếc cầu vồng
Nối mơ xa với mộng gần đón đưa
Tặng em những sớm mai trưa
Dằn lòng ngân tiếng cứ vờ không vui
Tặng em khóe mắt bồi hồi
Ai yêu muốn dại cả người, làm ngơ
Tặng em thoáng nhớ bâng quơ
Sớm hôm vỗ sóng tìm bờ bến aị
Tặng em miếng gừng chia hai
Hạt muối xẻ nửa, đêm dài chia đôi
Tặng nguyên trái tim mồ côi
Bơ vơ từ thuở đứng ngồi không yên
Chỉ xin đôi lúm đồng tiền
Và bàn tay nắm xuống thuyền sang sông.
Thơ viết ở Đà Lạt
Chợt thấy đôi khi lòng là quán
Trống tênh dăm ghế bụi mốc cời
Chờ nhau
Bếp đã thành tro nguội
Tay cũng đành
Mười ngón pha phôi
Chợt thấy đôi khi lòng là sóng
Cuốn tim bay theo bước chân người
Ngã bảy ngã ba
Tình mất bóng
Ngậm riêng mình nửa mảnh
Trăng phai
Chợt thấy đôi khi đời quá mệt
Ta rủ ta lên núi rong chơi
Cám ơn em
Đóa quì độ lượng
Đã hồn nhiên
Mở cửa đất trời...
Tháng Giêng hát
Tháng Giêng hiền như cỏ
Và tóc mềm như mây
Tóc bay qua bến lạ
Sông thương ai, sông đầy
Tháng Giêng biếc như lá
Và tình ấm như tay
Tình rẽ sang lối nọ
Vai nhớ ai vai gầy
Tháng Giêng trắng như Cúc
Và áo vàng như Mai
Áo nhàu trăm nếp bụi
Giữ hoài mơ chưa phai
Tháng Giêng ướt như mắt
Tháng Giêng hồng như môi
Trái tim ai hoá bướm
Bay theo nhau, bồi hồi
Tháng Giêng sao về muộn
Không em, chim lạc bầy
Một mình lên đồi hát
Xuân nhớ ai, xuân gầy ......
Tình đôi khi
Tình đôi khi là muối
Chắt lọc từ tháng năm
Qua sông dài biển rông
Còn nguyên vị ngọt đằm
Tình đôi khi là ngọc
sáng hơn cả trăng rằm
Rồi không dưng chợt mất
Hóa nghìn trùng xa xăm
Tình đôi khi là đạn
Bắn vỡ lòng giá băng
Khiến trái tim câm điếc
Biết cười và nói năng
Tình đôi khi là tội
lạnh thầm trên gối chăn
Không ai ngoài chiếc bóng
Dỗ dành ta ăn năn
Tình đôi khi thoáng chốc
Mà ngậm ngùi trăm năm
Em đã từng đâu đó
Anh mãi còn long đong
Trái mơ
Ngày nào em đến thăm anh
Mang theo dăm trái mơ xanh đầu mùa
Đầu mùa mơ hãy còn chua
Như môi ai ngọt vì chưa đắng lòng
Tình đầu giờ hóa như không
Cánh chim mùa cũ sổ lồng bay xa
Đôi khi anh nghĩ thật thà
Trái chua thuở ấy không là ...trái mơ .
Về
Về ngang qua đường cũ
Lá vẫn xanh nguyên màu
Có đôi chùm hoa lạ
Chợt tím vì mong nhau
Về ngang qua quán cũ
Nhạc vẫn vang trong chiều
Lời ca như sóng vỗ
Cuốn lòng ta bay theo
Về ngang qua sông cũ
Đò xưa nay đã già
Trăng hẹn hò thuở nọ
Giờ tách bến nào xa
Về ngang qua phố cũ
Lòng đàn theo nhạc mưa
Ngỡ hai đứa còn đứng
Chụm đầu dưới hiên xưa
Về ngang qua trường cũ
Không dưng thèm vu vơ
Trái me ai chia nửa
Đến bao giờ thôi chua ?
Về Bến Xuân Xưa
Áo biếc xưa về qua bến tạnh
Ngày xuân tóc mới chớm ngang vai
Chị đi thoáng chút hương xoan muộn
Sóng sánh nghiêng lòng bao gã trai
Khăn đào xưa đùa cùng gió nội
Theo người qua trăm chặng lao đao
Chị gánh sương đi từ hừng sáng
Khuya về, vai nặng gánh trăng sao
Cậu bé ngày xưa thường tha thẩn
Ôm đàn ra bến hát nghêu ngao
Đón chị, đón quà, và đón cả
Vòng tay thơm gió bụi ngọt ngào
Hương xoan nay đã xa vời vợi
Thuyền cũ đi về vắng bóng ai
Lênh đênh trên bến vần thơ trắng
Nhuộm áo khăn xưa màu trăng phai .
Với Xuân Đồng Bằng
Nhà ai quết bánh phồng khuya quá
Nhịp chày khoan nhặt thức cùng trăng
Môi em đỏ như là mận chín
Giấu chút duyên sau chéo khăn rằn
Tôi về sớm cứ e rằng muộn
Đường xưa xanh so đũa đôi hàng
Em nghịch ngợm giấu hương trong áo
Quyến ong bay qua ngõ sương tan
Tôi về nhặt chút quê mùa đánh mất
Sau đôi lần chót lỡ lìa sông
Giọt kim thuốn qua tim buôn buốt
Em ca chi điệu lý đất giồng
Tôi về nhặt chút bóng chiều bỏ sót
Thuở cánh cò chưa biết bão giông
Bỗng dưng nghe dế giun ca hát
Và hồn nhiên cỏ mọc quanh lòng
Nhà ai nấu bánh chưng khuya quá
Lửa bập bùng cho mắt long lanh
Tôi về nhặt chút hương mùa cũ
Xuân chín rồi cứ ngỡ xuân xanh!
Với Xuân Hà Nội
Mùa cốm xa rồi hương còn đây
Sâm cầm về đâu cánh nghiêng trời
Biếc xanh tà áo em qua ngõ
Gói cả sông hồ thương nhớ ai.
Heo may về phố cho khăn áo
Lũ lượt xuống đường đón gió mai
Em đi về phía xuân đang chớm
Ta ngẩn ngơ tìm phía nắng phai.
Trễ chuyến giao thừa không về kịp
Ta hái đóa quỳnh khuya lẻ loi
Đi từ năm cũ sang năm mới
Hoa lỡ thì mà người đâu hay.
Hoa đào qua phố rao xuân chín
Áo đào qua ngõ gọi thầm nhau
Hà Nội chừng như thôi trở rét
Đóa quỳnh chợt thức giữa chiêm bao.
Xuân Thường Ngày
Bếp lửa chiều thơm khói
Gọi thức ăn quay về
Cuối một giờ bươn chải
Hạnh phúc lại đầy tay
Cuối một ngày tất bật
Tìm lại ấm niềm vui
Dẫu yêu anh chỉ một
Nhưng yêu con tới ... mười
Cám ơn em gieo cấy
Hạt ấm êm từng ngày
Mỗi mùa mỗi mùa gặt
Ngát hương hoa tình đầy
Dẫu đôi khi bất chợt
Mấy ám, hạnh phúc buồn
Nhà vẫn thừa rượu ngọt
Cất từ lòng yêu thương
Dẫu đôi khi nước mắt
Ứa lan theo giận hờn
Quanh năm, mỗi thời tiết
Ấm áp, và vân vân ...
Bếp mỗi ngày thơm khói
Gọi cha về bên con
Xuân ươm từ tay mẹ
Thơm như là quê hương ...
Yêu chàng
Yêu chàng như yêu lược gương
Như yêu ba mẹ, như thương cuộc đời
Sao yêu trăng ở trên trời
Em yêu chàng giữa muôn người thế gian
Yêu chàng mắt dại lòng se
Yêu chàng tay ngóng nón che ngập ngừng
Những hôm trời tím rưmg rưng
Trên vai tình lớn thành dưng mây thầm
Yêu chàng như biển yêu non
Từ ngày trái đất hãy còn bơ vơ
Xưa em chưa biết nằm mơ
Nay trăm con mộng hẹn hò tới lui
Chàng cho em thấy ngày vui
Tiếng đêm là nụ hôn ngùi nhớ mong
Trời ạ, em đã phải lòng...
Thứ Hai, 5 tháng 10, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét